• CHÚ TÔI, NGƯỜI CHIẾN SỸ
      ————
      Những dịp tới chúc Tết và khi gia đình có việc nhà, hai chú cháu ngồi với nhau sẽ không bao giờ lâu hơn được nửa tiếng. Chú tôi thì cố thuyết phục tôi bỏ tu, đừng phí đời nữa. Còn tôi cố thuyết phục chú ăn năn trở lại với Đức tin Công giáo. Chú tôi vận dụng các kiến thức có được nơi mấy cuốn sách lịch sử học sinh cấp 2 mà mấy đứa cháu đang học, những bản tin có được về nội dung bài tư bản và tôn giáo từ chiếc radio để ngay đầu giường, cũng như nội dung phân tích trong các buổi sinh hoạt đảng về tôn giáo ấu trĩ và bị lợi dụng để chống phá nhà nước… nhằm cho tôi thấy rằng cháu ăn học đàng hoàng mà đi tu là mù quáng và phí đời. Còn tôi, một chủng sinh đang cảm thấy mình dư thừa triết học và thần học, cộng thêm sự hăng hái chiến công thu phục một chiến sỹ cộng sản, cũng vận dụng mọi khả năng mình có để tranh biện và thuyết phục. Ban đầu ôn tồn, nhỏ nhẹ. Dần dần, âm lượng cuộc nói chuyện lớn hơn, tô điểm thêm sắc đỏ của hai khuôn mặt cùng với thần thái đanh thép của hai “chiến sỹ”…cuộc nói chuyện sớm trở thành cuộc khẩu chiến và kết thúc bao giờ cũng bằng thời gian gần một năm chiến tranh lạnh, cho tới lần tái ngộ ở cái Tết tiếp theo, tuy không hẹn nhưng chắc chắn sẽ gặp…
      ————-
      Đọc chi tiết bài viết tại link bên dưới